Anh Chài đến nhận ca trực trinh sát thay tôi.Nhìn tôi ,tủm tỉm cười
và “lấp lửng”:
-Có
thư đấy nhé!
Đã bảo là có thư ,mà vẫn lẳng lặng mắc võng.Rồi chộp lấy cái ghi ta,đánh mổ cò mấy bài vừa học.Thư gì thì đưa đây,để tôi còn về hậu cứ với Trần Ái chứ?Thêm Ông Ngân lính thông tin cũng lên thay ca trực ,nhìn tôi cười còn ranh mãnh hơn.Thư của nàng?Xuân cái cô y tá của bộ đội đường ống,cùng nhà dân với lính trinh sát ,thông tin khi không trực chiến.Nói là cùng nhà dân ,song Xuân vắng suốt.Đêm thường về muộn.Khi chúng tôi đều đã say giấc.Xuân có căn hầm riêng,mắc võng dưới đó.Chúng tôi ngủ võng mắc kín các cột trên nhà.Ấy vậy ,mà dần cũng quen ,cũng thương…ban ngày Xuân đảo về qua nơi ở nhiều hơn.Xuân không đẹp,nhưng thật đặc trưng cho thiếu nữ Quảng bình thời chiến.Đặc biệt nàng rất quan tâm tới sức khỏe của chúng tôi.Tôi thì lại ý thức lúc đó mình là đẹp trai ,phong nhã:Môi đỏ ,tóc tơ đen nhánh,đàn hát giỏi…(Lớp trẻ 5S .oline giờ gọi là trai đẹp).Thế là thích nhau.Tôi thì có lần đau bụng thật,nàng thì tự nhiên khi khám và lấy thuốc cho tôi.Tay nàng mới chạm nhẹ vào bụng,tôi đã run bắn người lên rồi.Thế là thư đi ,thư lại …mà ông Ngân & anh Chài là giao liên.Tôi thì giở hết tài văn chương “cưa cẩm” thời đó ra viết.Nàng thì luôn đằm thắm,thật đến không ngờ qua những dòng thư…
-Anh,
xuống võng em,nằm dưới hầm cho yên.
Tôi
mong thế.Nàng quì xuống võng tôi nằm.Hôn tôi tới tấp.hơi thở nàng phả hết người
tôi.Xen những câu nói thầm thì …đứt quãng…Xuân yêu anh mất rồi…Tôi lả đi trong
vòng tay của nàng….Đê mê hôn lên bàu ngực trần, trắng trong ,tinh khiết của nàng.Giữa
những trận bom ,rung hầm khi máy bay đang tấn công chỉ huy sở của chúng tôi.
…Bom
đánh mạnh quá.Nàng và tôi đều choàng tỉnh.Nàng sửa lại đầu tóc ,trang phục …khoác
vội túi đồ y tá,kịp hôn vội tôi, chay về đơn vị .Tôi lấy súng AK gọi Ô Thanh…chạy
tới chỉ huy tiểu đoàn nơi hâu cứ.Thì tin:C40 bị F4H tập kích tan tành,chỉ huy sở
anh Chài hi sinh.
Yêu
lần đầu tiên trong chiến tranh thế là tột đỉnh.Tổn thất của đơn vị trong chiến
tranh thế là tột đỉnh?Sống ,chết ,tình yêu nữa trong chiến tranh có thể vẫn là
duyên số.Nó thế thì thế,song tôi cứ mặc cảm mãi.Anh Chài người đồng sàng với
tôi từ khi nhập ngũ, lại hi sinh?Tôi có quyền yêu đương lúc đó?Yêu Xuân ,thương
em rất nhiều,song vẫn phải lảng tránh em ?
Trước cái
đêm cơ động xe pháo, vượt ngược ra, qua Long đại pháo sáng đầy trời.Thanh và Ngân cứ đẩy
tôi phải ra chia tay Xuân bằng được.Nàng mặc chiếc áo sơ mi màu thiên thanh,giản
dị mà vẫn sáng hơn giữa trời Bến Tiến.Không
dám cầm tay em.Tôi thủ thỉ:...chào Xuân nhé!Bọn anh vào sâu lắm…Xuân lại tinh nghịch:có
mà ra Bắc?(vượt Long đại chả ra Bắc thì gì?).Xuân không hôn tôi,gục vào vai tôi…khóc
thổn thức,và chả một lời trách móc.
Bến tiến Lệ thủy Quảng bình tháng
5-1972.
Hà nội tháng 1-2015.
Hồi âm của Nguyễn Dũng;dungnguyen317@gmail.com:
Trả lờiXóaRất cảm ơn anh Trần Đức Trung.
Tôi sẽ lưu vào máy ngay và chuyển tới các anh em khác tham khảo.
Thân mến chào Anh. Nguyễn Dũng
Thư gửi Nguyễn Như Ngân khi tặng truyện:Xuân.
Trả lờiXóaGặp lại Ngân sau 40 năm,bị hỏi:ngày đó có gì với Xuân chưa?Xuân-Truyện ký này sẽ nói tất cả?Cái có gì & không có gì?Nhưng Trần Đức Trung cứ tự "ảo":Ai có tình yêu đẹp mà nhớ mãi đến giờ,chỉ sau 2 năm bộ đội?Chiến tranh là vậy,từ chuyện tình này lại muốn viết tiếp về Anh Chài,Nguyễn Như Ngân người khoác máy Hai Woat rút chạy sau cùng dưới bom Mĩ...Trong khi Trần Đức Trung,vẫn say đắm trong tình yêu?Dù chỉ là những nụ hôn,cuồng loạn của tuổi yêu...?Thế nhé! Mong chia sẻ với ông bà ,và đừng cho là viết thế hơi "nhục dục".Còn sống được bao lăm mà không dám nói thật?Khi cái nhớ vẫn chính xác,ào ạt chuyển về?